Tiêu Du !
- Xoẹt !
Nhanh như một cơn gió tĩnh lặng như mặt hồ chỉ với một cái chớp mắt Lam Diệu đã tấn công vào người của Trâm Ngọc nhưng lại không hề phát hiện ra đối phương cũng đã kịp thời tấn công bản thân mình cùng thời điểm đó .
- Không thể ngờ được muội lại có thanh kiếm Tiêu Du trong tay nhưng ta nhớ thanh kiếm đó cũng đã biến mất rất lâu rồi nay lại tái xuất không biết sư muội có thể nói cho ta biết nguyên do muội có được thanh kiếm này không ?
Lam Diệu nhìn Thiên Vũ còn Thiên Vũ gật đầu như đã đồng ý .
- Là sư phụ của muội đã tặng nó cho muội .
- Sư phụ ??? Ta có diễm phúc gặp được người sư phụ đó của muội không ???
Lam Diệu ngượng ngùng chỉ tay về phía của Thiên Vũ rồi nói .
- Đó......!đó là sư......!sư phụ của muội !
Trâm Ngọc liếc nhìn Thiên Vũ rồi hỏi .
- Ngươi là sư phụ của muội ấy sao ???
- Là ta .
- Trẻ tuổi quá rồi đấy ! Thiên tài trẻ tuổi đều được bồi dưỡng rất cẩn thận thậm chí có thể sẽ có được một vị trí trong các trưởng lão được làm sư phụ nhưng ngươi thì ta chưa thấy bao giờ cả .
- Ta có bản lĩnh tất sẽ được coi trọng cũng là điều hiển nhiên thôi ! Thanh kiếm đó lẫn công pháp về nó ta đều truyền hết cho đệ tử của ta rồi nhưng nếu đấu thêm vài trận nữa thì ta đoán Lam Diệu sẽ thắng cô .
- Tùy ý ngươi thôi ta chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-tam-gioi/605245/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.