Tuyết Băng dần dần tỉnh lại sau khoảng thời gian đó nàng vừa mở mắt liền thấy Thiên Vũ đã túc trực ở bên cạnh từ lúc nàng thẹn thùng đỏ hết cả mặt mũi vội vội vàng vàng trùm kín chăn để đỡ phải xấu hổ khi đối diện với Thiên Vũ còn Thiên Vũ thì chỉ cười thầm rồi tiếp tục tu luyện.
- Soạt !
- Huynh ấy sao mãi vẫn chưa đi vậy chẳng lẽ cứ ở mãi đây sao ?
- Nàng định giả vờ ngủ đến khi nào nữa đây Tuyết Băng ?
Thiên Vũ nhẹ nhàng tiến sát lại gần Tuyết Băng hỏi.
- Hử ??? Đây là! ! ! lần đầu của muội ?
Bất giác Thiên Vũ nhìn thấy được gì đó rồi càng làm cho Tuyết Băng thêm phần xấu hổ hơn đôi môi đáng yêu khẽ lên tiếng.
- Huynh là đồ lưu manh !
Tuyết Băng vừa nói vừa che đi gương mặt đỏ ửng kia của mình của Thiên Vũ cười nham hiểm tiến tới gần hơn nữa rồi khẽ nói.
- Lưu manh ? Vậy thì tại sao ngay từ đầu ta làm điều đó với muội sao muội lại không đẩy ta ra mà còn ngượng ngùng đỏ mặt vậy ? Nàng có biết nàng lúc đó đáng yêu đến nhường nào không Tuyết Băng ?
Không nhịn được nữa Tuyết Băng liền đánh liên tục vào người Thiên Vũ miệng vẫn luôn nói ra tám chữ Thiên Vũ ca ca là đồ lưu manh !!!
- Bụp bụp bụp bụp! ! ! !
- Huynh có biết muội giữ gìn nó như thế nào hay không ? Huynh là người thân duy nhất kể từ ngày hôm đó muội chỉ mong sao có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-tam-gioi/605288/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.