Rời khỏi Đào Nhiên cư, Thẩm Tứ nhìn Mã Vân: "Bên Ngốc Tử thế nào rồi? Xem tình hình này, nha đầu kia đến cũng vô dụng. Chờ mà xem, cho dù ngày mai muội ấy tỉnh, có Tảng Băng như bà quản gia kia, chắc chắn sẽ không cho phép muội ấy ra tay giải độc cho huynh ấy."
Mã Vân nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười: "Ngược lại không nghĩ tới, Hàn thiếu gia để ý tiểu thư như vậy."
"Huynh ấy để ý ở đâu, rõ ràng là bọn ta đều để ý được không? Chỉ có điều Tảng Băng này biết đùa giỡn tâm cơ mà thôi, hừ."
Mã Vân ha ha lắc đầu, chợt nói với Thẩm Tứ: "Bên phía đại thiếu gia tứ thiếu gia không cần lo lắng. Tuy rằng ta không giả độc được nhưng vẫn có thể khống chế được. Chờ tiểu thư tỉnh rồi giải cũng không muộn."
Thẩm Tứ thân thiết vỗ vai Mã Vân, cười vô cùng khoa trương: "Ta biết Mã Vân huynh đáng tin hơn nha đầu kia mà. Không tệ không tệ, vậy làm phiền huynh chăm sóc Ngốc Tử kia."
Mã Vân bị hắn vỗ mấy cái, mặt mày lập tức nhăn như khổ qua: "Nếu tứ thiếu gia vỗ nữa, chỉ sợ tại hạ phải xuống đất ở rồi."
"Ha ha ha, được rồi Mã Vân, thật có lỗi thật có lỗi, quên mất huynh không có chút xíu võ công nào. Huynh mau xuống dưới nghỉ ngơi đi, bên này đã có bọn ta rồi."
Mã Vân im lặng nhìn Thẩm Tứ, cùng quản gia rời khỏi Đào Nhiên cư. Thẩm Tứ đã quên hắn còn phải kê đơn thuốc, nhưng hắn thì không quên. Dù sao người nằm bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1693665/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.