Tái Kiến
Vận mệnh xoay vần, người có duyên ắt sẽ tìm thấy nhau. Chúng ta dây dưa sáu kiếp, duyên số vốn đã an bài. Chỉ là, sớm hay muộn để tìm được đối phương.
Hoa Yên Vũ không bối rối, cũng chẳng đau lòng. Y tin tưởng Triệu Huyền, tin tưởng vào sợi tơ tình nguyệt lão trói buộc linh hồn họ. Nghĩa vụ của y chỉ có kiên nhẫn đợi chờ mà thôi, chờ ngày Triệu Huyền đường đường chính chính bằng da bằng thịt xuất hiện trước mặt y, trân trọng mà thành khẩn thổ lộ: "Thân ái, anh yêu em."
Sinh hoạt trở về bình thường. Sáng nghiêm túc chỉnh chu hoàn thành chức vụ nguyên soái của bản thân, tối lại chìm đắm trong kỉ niệm từng có với người thương. Y không phải nhớ nó để đau lòng, mà là để nhắc nhở bản thân kiên cường, không được gục ngã.
"Nguyên soái, có tin báo từ đế quốc."
Hoa Yên Vũ đang ngẩn ngơ ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bất ngờ có người đẩy cửa vào. Hoa Yên Vũ khó chịu liếc anh ta, không hài lòng lên tiếng.
"Cậu không biết gõ cửa sao?"
Thiếu niên nghe y hỏi, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Khẽ trấn an bản thân rồi mới nhỏ giọng
"Nguyên soái, tôi có gõ cửa mà không thấy ngài lên tiếng. Nghĩ là ngài không có trong phòng......"
"Được rồi, không cần dài dòng nữa. Có chuyện gì?"
Hoa Yên Vũ chống tay lơ đãng nhìn ra cửa sổ, giọng nói nghiêm nghị mà trong trẻo khiến thiếu niên không khỏi si mê ngắm nhìn. Anh ta đỏ mặt, trong đầu thầm nghĩ sao lại có người đẹp như vậy. Trước kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-van-menh/186344/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.