Triệu Nghị như sinh trưởng trên sa lông, một chút ý tứ muốn đi cũng không có, tận tình ngội nói nhảm. Lận Khiêm cũng không biết lễ phép khách khí gì nữa âm dương quái khí ừ a hai tiếng, mắt liền liếc Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh ở bệnh viện nhiều ngày như vậy rồi, sao có thể không có chút ăn ý cơ chứ, biết ý anh là anh đau thắt lưng rồi, cô đỡ anh đến trên giường nằm đi. Lập tức vội vàng đứng lên vươn tay đỡ Lận Khiêm, đặt tay của anh vòng qua vai mình, một tay giữa, một tay vòng qua hông của anh. Một loạt những động tác tự nhiên lưu loát như cô đã hầu hạ Lận Khiêm rất nhiều năm. Triệu Nghị thấy như vậy cau mày, trong lòng phát ra âm thanh ghen tỵ.
“Mình nói nha Lận Khiêm, cậu ở bệnh viện thật hưởng thụ.”
Tống Mộ Thanh đựng thẳng gối đầu lên, đặt trên đầu giường cho Lận Khiêm dựa vào. Nhưng Lận Khiêm lập tức đặt gối đầu lại, nằm xuống, kéo chăn mỏng lên đến dưới cổ, dáng vẻ tôi đã mệt. Tay Tống Mộ Thanh cứng đờ, không biết khóc hay nên cười sững sờ tại chỗ.
“Chính cậu vào ở thử sẽ biết?” Lận Khiêm nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, lại giương cằm nhìn về phía giỏ trái cây hắn mang đến: “Đa tạ, lúc nào nằm viện nhớ thông báo một tiếng, chúng tôi sẽ có quà lớn hơn một chút tặng cho cậu.”
Tống Mộ Thanh phù một tiếng bật cười. Hai người này đấu nhau, khó mà thấy được. Một giống như lão hồ ly tiếu lý tàng đao, một người khác giống như quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghiem-ben-trai-quay/411418/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.