Ngón tay của Lê Ảnh bị người đàn ông nắm chặt đến mức đau nhói, cô bất giác sững lại khi nhìn thấy vết đỏ ửng và máu dồn lên đầu ngón tay.
“Chưa làm xong.”
Cô khẽ nói, rồi đưa tay tiếp tục chạm vào thắt lưng của anh.
Vô tình, cô chạm phải…
Ánh mắt của Hứa Cảnh Tây chợt tối sầm lại, anh đột ngột đẩy cô vào tấm gương và hôn mạnh, như trút hết sự giận dữ, không chút xót thương.
Những ngón tay nóng hổi của anh vô tình luồn vào trong áo cô, ***** lưng cô, giữ chặt cô trong lòng.
Mũi chạm vào mũi, hơi thở nóng rực của anh phả vào má cô, sau đầu cô va chạm với tấm gương lạnh lẽo.
Sự tương phản giữa cái lạnh và cái nóng làm cho máu trong người Lê Ảnh dường như đảo lộn, đôi tay run rẩy cố gắng đẩy anh ra, nhưng ***** rộng lớn của anh vẫn không nhúc nhích.
Không cần làm gì cả, nhưng anh vẫn cố tình tra tấn tinh thần yếu đuối của cô.
“Em muốn chơi với anh sao?”
Lê Ảnh tránh ánh mắt của anh, giọng run rẩy: “Chưa… chưa cài xong cúc áo.”
Hứa Cảnh Tây khàn giọng: “Đừng động vào nữa, anh phải ra ngoài bàn công việc.”
Lê Ảnh lo lắng chớp mắt, theo hiểu biết của mình về anh, cô biết rằng anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, làm sao mà ra ngoài được chứ.
Nghĩ đến đây, cô có chút áy náy: “Xin… xin lỗi.”
May mắn thay, tiếng chuông điện thoại vang lên kịp thời.
Hứa Cảnh Tây đưa tay nhấn nghe, bật loa ngoài và tùy ý đặt điện thoại lên bàn.
Đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghien-cuc-do-thoi-kinh-kinh/2792416/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.