Khương Lệnh Uyển lẳng lặng đứng bên của sổ, nhìn bầu trời bên ngoài giăng đầy mưa phùn, dày đặc một màn như tơ như dệt, làm cả con đường cũng thành mờ mờ ảo ảo.
Tiếng những giọt nước đọng ” ba táp ba táp ” đánh vào trêи mái ngói trong không gian tĩnh lặng, tăng thêm mấy phần cảm giác mát mẻ, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Chờ nghe được động tĩnh phía sau, Khương Lệnh Uyển mới xoay đầu nhìn người đến, hỏi;” Tông biểu ca, chúng ta không về phủ sao?”
Bên ngoài mưa không ngớt, nhưng bọn họ có xe ngựa, không nhất định cần phải qua đêm tại khách điếm này.
Nàng cùng Lục Tông tuy là phu thê, không có gì phải câu nệ. Nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy có chút là lạ cùng không được tự nhiên. Từ khi nàng và Lục Tông thành thân đến nay, ngoại trừ ở Vệ Quốc Công phủ, bọn họ còn chưa từng cùng nhau ngủ lại ở nơi nào khác.
Trêи tay Lục Tông bưng một chén canh gừng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó từ phía sau ôn nhu đem người ôm lấy, mở miệng nói:” Vừa về phủ trong lòng nàng toàn nghĩ đến hài tử, ở lại chỗ này, liền chỉ có thể nhìn ta.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong có chút dở khóc dở cười. Tâm tình buồn bực khi nãy, sau khi được Lục Tông đến đón hình như cũng đã phai nhạt bớt.
Nàng quay đầu, nhìn đuôi tóc hắn phủ một tầng ẩm ướt, mới giơ tay sờ sờ mặt hắn, ngón tay lướt nhẹ vẽ vẽ dọc theo khuôn mặt, tinh tế miêu tả ngũ quan anh tuấn. Chờ lúc tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-gia-kieu-the/92855/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.