Hôm đó Lâm Sinh không đi làm, mà quay đầu đi tìm Tần Niên.
Anh như một con chó bị bỏ rơi ngồi xổm trước cổng cơ quan của Tần Niên, hai mắt nhìn thẳng vô hồn, gọi điện thoại không nỡ cúp, mãi đến khi cuối cùng nhìn thấy Tần Niên chạy về phía anh, mới bật dậy nhào tới.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tần Niên ôm chặt lấy anh, khẽ hỏi.
Anh vùi mặt vào vai Tần Niên lặp đi lặp lại cầu xin: “Về nhà đi. Chúng ta về nhà đi.” Rồi kéo thẳng Tần Niên về nhà, đóng cửa mặc kệ tất cả mà đòi hỏi.
Không thể nói ra. Lo lắng cũng được, kinh hãi cũng được, không thể đẩy những điều này cho Tiểu Niên. Cho dù mắng anh sĩ diện hão cũng được. Nụ cười nhếch mép trêu chọc lười biếng của Tần Niên, anh thích nó đến vậy. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười ấy bị vướng bận bởi những nỗi lo âu.
Anh im lặng không nói gì, Tần Niên cũng không truy hỏi nữa, chỉ cho anh những đáp lại nồng nhiệt, cùng anh quấn lấy nhau hôn sâu, sâu đến tận đáy lòng, dốc hết sức lực.
Hai người giống như hai con cá thiếu nước, vùng vẫy ôm lấy sự tồn tại của nhau, mồ hôi thấm đẫm nước mắt, linh hồn lụi tàn. Trong triều dâng sóng trào, Lâm Sinh kéo tay Tần Niên lại. Cổ tay ấy trông thật trắng bệch, những mạch máu xanh chồng chéo, nhưng vẫn hoàn hảo. Anh đặt môi lên đó, lâu thật lâu không muốn rời đi.
Sau đó, anh nghe thấy Tần Niên thở dài: “Anh đừng có nhầm lẫn, Lâm Sinh. Em không cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-hoa-mai-tram-khiem/2724960/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.