Tôi chạy hồng hộc đến bệnh viện gần nhất, lo lắng, bất an, đôi bàn tay tôi run lên khi nhìn thấy cánh cử phòng đang cấp cứu, đặt hai tay lên trán, cố trấn an bản thân.
-Cháu là Bảo Nhi?_Tiếng nói của một người phụ nữ kéo tôi trở về thực tại
-Đúng rồi bác.Bác là?
-Bác là mẹ của Sơn..... thằng bé ra nước ngoài được một tháng là đã đòi về, bác lo lắng nên về Việt Nam theo nó...ai ngờ....._Bác gái nghẹn ngào
-Bác đừng lo lắng quá, cậu ấy sẽ ổn thôi_Tôi cố trấn an bác
Bác không nói gì, lặng lẽ ngắm tôi, không biết bác ấy vui mừng hay lo lắng nữa mà đôi mắt bác ánh lên nhiều tia phức tạp.
Một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác gái cùng tôi bước nhanh hỏi bác sĩ, ông nói:
-Cấp cứu thành công, đợi một tuần nữa là có thể xuất viện
Lúc này tôi và bác mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, Sơn không sao rồi
-Bây giờ có thể vào thăm được chưa bác sĩ?
-Được rồi, nhưng đừng làm bệnh nhân xúc động
Tôi và bác gái vào phòng bệnh của Sơn, tôi có hơi choáng váng, mùi thuốc súng đặc sệt
Một lúc sau, Sơn tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệch, hướng đôi mắt thẫn thờ nhìn tôi
-Bảo....Nhi_Sơn nói với giọng mệt mỏi, giơ bàn tay lên
Tôi vội vàng nắm bàn tay ấy, tôi nghĩ cậu đang cần tôi
Từ vừa nãy đến giờ, Sơn không nói một lời nào với mẹ mình, vì vậy bác gái bỏ đi với nguyên nhân: mua cháo
-Sao cậu lại thành ra thế này?_tôi lên tiếng
Sơn im lặng, nắm chặt đôi bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-la-don-phuong/344720/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.