Không biết Tống Thanh Yến đã dùng bao nhiêu sức để kìm lại trái tim đang đập loạn, cùng với cảm xúc khó gọi tên đang chực trào trong lòng.
“Sao Uyển Uyển không tự ước?”
Gấp một nghìn bông hoa thành tâm thế này, đáng ra cô nên tự ước.
Tống Thanh Yến không nói ra, anh cúi đầu nhìn những bông hồng giấy, cảm thấy để anh ước thì hơi phí.
“Em muốn anh ước một điều.”
Anh không từ chối nữa, vươn tay chạm vào lọ thủy tinh đầy hoa hồng, giọng nhẹ: “Vậy anh mong Uyển Uyển mau lớn lên, bình an thuận lợi.”
Bình an thuận lợi, không phải lần đầu anh nói.
Đêm sau chuyến chơi xuân, anh cũng nhìn Ninh Uyển bằng ánh mắt này, nói mong cô bình an thuận lợi.
Mỗi khi nhắc đến câu này, Tống Thanh Yến đều buồn.
Anh như chiếc lọ thủy tinh vỡ, không trọn vẹn như người khác, dường như từ khi sinh ra đã khiếm khuyết.
Dù đẹp đến khiến người ta xót xa, ít ai dám chạm vào vì sợ bị mảnh vỡ cứa tay.
Lúc này anh vẫn mang nét vỡ vụn ấy.
Tống Thanh Yến, anh buồn vì điều gì?
Ninh Uyển nhắc: “Anh Thanh Yến, đây là hai điều ước rồi.”
Mau lớn lên và bình an thuận lợi là hai điều.
Ninh Uyển không biết, dưới hai điều ước ấy là chút tư tâm của chàng trai.
“Vậy thì bình an thuận lợi.”
Giọng anh vang lên, lan từ tai cô đến trái tim.
“Chỉ cần Uyển Uyển bình an thuận lợi.”
Điều ước cuối cùng vẫn dành cho cô.
Tống Thanh Yến nhận lọ hoa hồng rồi rời đi.
Thời gian của dì Trần không còn nhiều, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-ngo-dong-tong-triet-khong-an-ca/2793208/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.