Tống Thanh Yến đã bị đâm một nhát.
Lúc Ninh Uyển quay người chạy, anh chặn Trần Tế, bị dao đâm vào tay trái. Lưỡi dao không ngắn, lại sắc, gần như xuyên thủng.
Máu thấm đỏ áo, Tống Thanh Yến không màng đau đớn.
Vài ba bước đã chắn trước Ninh Uyển: “Cậu đừng động vào cô ấy.”
Trần Tế cười: “Được, vậy tao đâm chết mày trước rồi đâm chết cô ta. Không ai được sống tiếp.”
Ninh Uyển đứng dậy, muốn xem vết thương trên tay anh nhưng bị anh ngăn. Mồ hôi lấm tấm trên trán, anh vẫn cười dịu dàng: “Anh không sao. Chạy đi, đừng ngoảnh lại. Nhớ lời anh nói.”
Tầm mắt Ninh Uyển đã mờ đi.
Nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, cô không dừng lại, xoay người chạy.
Lần này Trần Tế không giữ được cô.
Những nhát dao đó đều cắm vào người Tống Thanh Yến.
Trần Tế chống tay lên vai anh rồi rút dao từ hông anh, lại đâm mạnh vào đùi.
Đau đớn gần như ập đến ngay lập tức, bao trùm anh.
Tống Thanh Yến thở hổn hển, vẫn đang nắm chặt Trần Tế.
Ninh Uyển chưa từng chạy nhanh thế.
Nhà cô ở giữa ngõ, bình thường đi bộ mất ba bốn phút nhưng hình như lúc này chỉ cần hai phút. Khi lên bậc thang, chân cô mềm nhũn, ngã trước cửa.
Túi không có chìa khóa.
Cô không đứng dậy nổi.
Cô nén khóc, đập cửa hết lần này đến lần khác rồi gọi anh trai.
“Mày con mẹ nó!”
Rút dao khỏi đùi, Trần Tế đổi hướng xẹt qua áo Tống Thanh Yến, rạch cả da thịt.
Tống Thanh Yến đã không biết trên người có bao nhiêu vết cắt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-ngo-dong-tong-triet-khong-an-ca/2793219/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.