“Đứa trẻ kêu gào muốn rời đi.”
“Về sau có hạnh phúc không.”
Khi bài hát này vang lên trong quán cà phê, Ninh Cận vẫn còn hơi đờ đẫn. Dây thần kinh ký ức bị kéo căng rồi hình ảnh cô gái mười sáu, mười bảy tuổi ngồi trên ban công hát nhẹ nhàng hiện lên.
Là Ninh Uyển.
Không hiểu sao, anh đột nhiên muốn đi gặp Ninh Uyển.
Trên quầy bar là những bông hoa loa kèn, anh vừa mua hôm nay. Ninh Cận với tay lấy một bông, một lúc sau lại lấy thêm một bông nữa.
“Chủ quán, quán vừa mở cửa, định đi đâu đấy?”
Ninh Cận ngậm điếu thuốc vào miệng, bước đi không ngoảnh lại: “Ra ngoài gặp người.”
Khi bước ra ngoài, anh mới nhận ra lá cây bắt đầu rụng.
Lá của cây ngân hạnh lớn trước cửa quán đã chuyển sang màu vàng, gió thổi qua, chúng lắc lư như sắp rơi, giống như hình ảnh cuối cùng của Ninh Uyển khi cô còn ở thế giới này.
Mãi đến nghĩa trang, Ninh Cận mới cảm thấy hơi lạnh.
Đã là mùa thu rồi, khi anh đến đã quên mặc áo khoác.
Ninh Uyển đã tự tử bằng thuốc ngủ ba năm trước, giống như khi cô hai mươi hai tuổi, cô uống cả một lọ thuốc ngủ. Đã lâu rồi, cô vẫn bình an vô sự trước mặt anh.
Dù cô có vui hay không, ít nhất vẫn còn sống.
Ninh Cận đặt hoa trước bia mộ, cảm thấy bối rối, một lúc sau mới cười khổ: “Quyết định đi đột xuất, trong quán chỉ có loại hoa này, tạm xem đi. Anh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-ngo-dong-tong-triet-khong-an-ca/2793229/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.