Sở Nguyệt tỉnh dậy khỏi cơn mê, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi cô. Cô vô thức đưa tay đặt lên bụng, con của cô vẫn còn ở đây cơ mà. Giấc mơ ban nãy, tại sao nó lại xuất hiện? Tại sao cô mơ thấy con cô gặp tai nạn. Sở Nguyệt dường như cảm thấy mọi thứ diễn ra rất chân thật. Nỗi hoang mang nổi dậy trong lòng
Cô y tá thấy cô đã tỉnh liền mỉm cười
"Phu nhân, cô tỉnh rồi "
Sở Nguyệt nhìn kỹ xung quanh, đây chẳng phải là bệnh viện sao? Tại sao cô lại ở đây? Cô yếu ớt lên tiếng
"Tại sao tôi lại ở đây? "
"Từ phu nhân à, cô đã ngủ liền hai ngày rồi "
Sở Nguyệt cả kinh, cô đã ngủ hai ngày rồi? Cô chợt nhớ ra điều gì đó. Bộ dạng trở nên khẩn trương, cô nắm tay cô y tá hỏi dồn dập
"Từ Mạc Phong đâu? Anh ấy đâu rồi? "
Cô y tá bị cô hỏi dồn dập như vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào
Sở Nguyệt tháo cây kim truyền nước biển ra, gấp gáp chạy ra ngoài cửa, cô phải đi tìm Từ Mạc Phong. Đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh khủng mà thôi. Anh chắc chắn là đang chờ cô ở ngoài. Anh thấy cô tỉnh lại nhất định lại sẽ ôm cô vào lòng và nói "Có anh đây rồi "
Cô y tá lác mắt, vội gọi giật Sở Nguyệt lại
"Từ phu nhân, cô đừng chạy lung tung, thân thể cô đang còn yếu, vả lại còn mang thai... "
Sở Nguyệt chạy ra tới cửa phòng bệnh, cánh cửa bỗng bật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-nhan/2155457/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.