Dưới tán cây cổ thụ, bóng hình người đàn ông càng thêm mờ ảo
Sở Nguyệt thừa nhận rằng bóng hình này rất quen thuộc, cô dường như đã thấy ở đâu đó. Dưới lớp sương mờ trên mí mắt cô, khuôn mặt người đàn ông ấy dần hiện ra. Anh ngồi trên bãi cỏ, bàn tay gảy đàn guitar. Mái tóc phấp phới dưới ánh mặt trời. Nụ cười sảng khoái tô điểm thêm cho bức tranh hồi ức hoàn mỹ
Sở Nguyệt cả kinh, cô kinh ngạc mà thốt lên
" Kỳ Viễn… "
Người đàn ông mang tên Kỳ Viễn tiến lại gần cô. Anh đưa tay chỉnh lại lọn tóc cô, giọng nói nhẹ tênh
" Sở Nguyệt, không ngờ em còn nhớ anh "
Từ Mạc Phong đứng một bên, nét mặt sa sầm xuống. Cái tên này là ai? Tự nhiên chạy lại ân ân ái ái với vợ anh. Từ Mạc Phong lại gần, anh đứng chắn trước mặt cô
" Anh là ai? "
Kỳ Viễn lúc này mới liếc nhìn qua anh, nụ cười trào phúng hiện lên trong đáy mắt
" Anh là chồng của Sở Nguyệt? "
" Ừ, thì sao? "
Kỳ Viễn ý cười trên khóe môi càng thêm nồng đậm
" Tôi nghe nói anh vừa làm Sở Nguyệt sinh non. Loại như anh có đáng làm chồng của cô ấy không hả? "
Từ Mạc Phong không khỏi cười lạnh, biểu cảm lộ rõ vẻ ngông cuồng
" Tôi có xứng đáng làm chồng của cô ấy hay không. Cũng không tới lượt anh phán xét "
Sở Nguyệt đứng đằng sau tấm lưng anh, cô trơ mắt nhìn hai người đàn ông chiến tranh lạnh. Sở Nguyệt không chịu nổi nữa, cô xen vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-nhan/2155505/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.