Thích Tầm phản ứng cực nhanh:
“Ý các vị là hoài nghi cái chết của Dư đại nhân là do quỷ thần tác quái?”
Lưu Nghĩa Sơn nhìn hai người, vô thức hạ thấp giọng:
“Nhị vị không phải người bản xứ, e chưa biết. Ở vùng này có một ngôi miếu Quan Âm, linh nghiệm vô cùng. Năm năm trước từng bị sét đánh, lại cháy một trận lớn. Thế mà sau đó miếu Quan Âm đột nhiên hiển linh, cầu con thì được con, cầu phúc thì được phúc. Chẳng những thế, phàm trong vòng mười dặm có kẻ làm ác, tất bị Quan Âm Bồ Tát giáng phạt, nhẹ thì thương tật, nặng thì chết thảm. Trong dịch quán này cũng từng có sai dịch phạm lỗi nhỏ, rồi gặp chuyện chẳng lành mấy lần.”
Tống Hoài Cẩn và Thích Tầm liếc mắt nhìn nhau. Thích Tầm không nhịn được hỏi:
“Ý ngài là, Dư đại nhân từng làm việc ác ư?”
Lưu dịch thừa cuống quýt xua tay:
“Không, không, hạ quan nào dám! Là bởi Dư đại nhân chết thảm ngay trong phòng mình, làm sao cũng không thể giải thích. Vài ngày nay chờ các vị đến, hạ quan cùng dịch sai đều sợ hãi, nên mới bày chút cúng phẩm ở đây mà thôi.”
Những sự tình khó lý giải, thường dân đa phần đều quy về quỷ thần, cũng chẳng phải chuyện lạ.
Tống Hoài Cẩn đành thở dài:
“Lưu dịch thừa, triều ta lấy Nho trị quốc, không nói chuyện quỷ thần. Ngươi là mệnh quan triều đình, sao còn tin vào tà thuyết ấy? Ta từng đến Lại bộ, biết Dư Minh vốn có tiếng là hiền quan, năm nào khảo hạch cũng đều ưu đẳng, sao có thể bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-tac-kinh-hoa-bac-nguyet-te-yen/2888428/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.