Bạch Lộc thư viện có một gian cầm xá nằm ở phía đông bờ hồ Ánh Nguyệt. Trên cửa treo tấm biển khắc hai chữ “Vong Cơ”, lấy ý từ khúc cầm Âu Lộ Vong Cơ. Người mở cửa dẫn lối cho bọn họ là hộ vệ của thư viện – Trương Cường.
Cầm xá xây trên nền cao bên cạnh mặt nước, bốn phía đều mở cửa sổ rộng, ánh sáng chan hòa. Trong chính đường đặt mười án cầm, bởi đang vào kì nghỉ, cổ cầm đều được thu cất, chỉ còn một cây đàn của Dương Tuấn bày trên án cầm ở giữa.
Trương Cường chỉ vào cây đàn nói:
“Lúc đó Dương Tuấn nằm ngay tại đây, người gục trên mặt cầm. Tiểu nhân còn tưởng hắn ngủ, đến gần đẩy khẽ, mới biết đã sớm không còn hơi thở.”
Nghĩ lại cảnh tượng đêm ấy, trong lòng Trương Cường vẫn thấy rờn rợn:
“Đang kỳ nghỉ, gần như chẳng có ai lui tới cầm xá. Sau khi Dương Tuấn trở lại thư viện, hắn thường đến gảy đàn. Tính hắn si mê cổ cầm, đã là chuyện người người đều biết. Chúng ta nghe thấy tiếng đàn cũng chẳng dám quấy nhiễu.”
Thích Tầm đưa mắt nhìn tiểu đạo cùng tiểu kiều trước cầm xá:
“Vậy tức là, nếu có kẻ đến đây, mọi người cũng chẳng hay biết?”
“Đúng vậy. Thư viện có bốn hộ vệ, thường ngày chủ yếu giữ đại môn, ban đêm tuần tra một vòng, phòng lửa nước tai ương. Tiểu nhân hầu ở đây mấy năm, thật chẳng ngờ lại xảy ra án mạng.”
Nghe lời ấy, Thích Tầm có chút thất vọng. Trên đường đến đây, nàng đã đem phát hiện mới khi nghiệm thi nói cho Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-tac-kinh-hoa-bac-nguyet-te-yen/2888450/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.