Lý Liêm và Lâm Chí Thành cùng nhau khiêng cả kiệu hoa lẫn thi thể vào từ đường. Thích Tầm thì đi trước nói chuyện với phụ nhân trung niên kia:
“Thẩm thẩm xưng hô thế nào?”
Người phụ nhân kia biết họ đều là quan sai từ kinh thành tới, trả lời mang theo vài phần sợ hãi:
“Thảo dân họ Lệ, tên Nhu, trong thôn người đều gọi thảo dân là Thập Nhất thẩm.”
Thích Tầm khẽ mỉm cười:
“Vậy ta cũng gọi người là Thập Nhất thẩm.” Rồi nàng quay lại, chỉ vào kiệu hoa:
“Chúng ta cần một nơi để đặt thi thể của Lệ Niệm nhi, không rõ nên để chỗ nào thì tiện?”
Lệ Nhu thoáng liếc kiệu hoa, thần sắc phức tạp, rồi chỉ về phía tây:
“Đặt bên tòa Thiên Đường kia.”
Thích Tầm đáp ứng, dẫn Lý Liêm và Lâm Chí Thành mang kiệu vào. Từ đường này đã cũ kỹ, dường như được dựng từ thuở lập thôn, diện tích không lớn. Chính đường để nghị sự, tả hữu có hai dãy thiên đường bỏ không, phía sau chính đường còn một gian khóa kín, hẳn là nơi tế tự liệt tổ.
Đến trước thiên đường, Thích Tầm lấy hỏa tập thắp sáng. Đợi Lý Liêm và Lâm Chí Thành đặt kiệu xuống, nàng quay đầu hỏi Phó Quyết:
“Thế tử, đêm nay khám nghiệm sao?”
Phó Quyết gật nhẹ:
“Trước tiên an bài cơm nước, rồi lập tức khám nghiệm trong đêm.”
Thôn xóm này quái dị, Thích Tầm cũng thấy không nên trì hoãn, liền gật đầu. Ngoảnh lại, thấy Lệ Nhu vẫn chờ, nàng vội bước đến:
“Làm phiền Thập Nhất thẩm sắp xếp chỗ ở cho chúng ta.”
Lệ Nhu giữ thái độ cung kính:
“Mời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-tac-kinh-hoa-bac-nguyet-te-yen/2888461/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.