Thích Tầm trong khoảnh khắc đã toát mồ hôi lạnh. Nàng đem tiếng kinh hô nghẹn lại trong cổ họng, vội vàng bật dậy lùi liền mấy bước, cho đến khi gần chạm đến cửa mới hoảng hồn chưa định mà quát:
“Ngươi là ai?!”
Nàng đảo mắt nhìn khắp gian phòng. Bọc hành lý vẫn đặt ở đầu giường, không thấy có dấu hiệu bị lục lọi. Căn phòng vốn đơn sơ, cũng chẳng còn thứ gì đáng động chạm. Vậy mà lúc nàng vừa bước vào, một mực chuyên tâm nghĩ đến vụ án, lại chẳng hề hay biết dưới gầm giường đã có người ẩn náu!
May thay trâm cài của nàng rơi xuống đất, nếu không, đợi đến lúc nàng chìm vào giấc ngủ, kẻ này chẳng biết sẽ giở trò gì!
Kẻ kia loạt soạt bò ra ngoài. Đúng lúc ấy, Thích Tầm nghe được tiếng bánh xe lăn quen thuộc đang lại gần. Chưa qua hai nhịp thở, cửa phòng đã bị đẩy mở, Phó Quyết hiện thân nơi ngưỡng cửa.
Hắn vẫn giữ nguyên bộ y phục trắng như khi nãy, áo mũ chỉnh tề, hiển nhiên chưa nghỉ ngơi. Tim Thích Tầm đập thình thịch, song trong khoảnh khắc trông thấy hắn, cảm giác kinh hoảng liền tiêu tán đi vài phần.
“Chuyện gì vậy?”
Hắn thúc đẩy xe lăn vào phòng, chỉ một ánh mắt đã thấy nam nhân từ gầm giường nàng chui ra. Lập tức hắn hiểu rõ, liền đẩy xe chắn trước mặt nàng.
Người kia đứng thẳng dậy, Thích Tầm mới nhìn rõ dung mạo: độ chừng hai mươi tuổi, thân mặc áo bông đen, lăn lộn dưới gầm giường nên trên mình đầy bụi đất, ngũ quan tầm thường, mặt mang nét cười ngốc. Tuy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-tac-kinh-hoa-bac-nguyet-te-yen/2888464/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.