Thích Tầm còn đang do dự, nhưng Giang Mặc thì đã có quyết định.
Hắn trầm giọng, nặng nề nói:
“Ngươi nếu thật sự muốn lấy chồng, vậy cũng được. Ta sẽ đưa ngươi xuống phương Nam, tìm một nhà dân thường tử tế gả vào. Ngươi làm một chính thất đường hoàng, cả đời chẳng ai biết ngươi vốn là nữ nhi họ Lục. Nếu có một ngày án của gia tộc được rửa sạch, ta sẽ đón ngươi về. Nhưng mà… vào Lận gia, chuyện đó đừng mơ.”
Nghe lời ấy, Ngọc nương chỉ còn biết che mặt mà khóc. Thích Tầm quay sang khuyên:
“Ca ca chớ nóng, hãy để tỷ tỷ tự nói rõ lòng mình.”
Giang Mặc hít sâu một hơi, rồi nhìn Thích Tầm:
“Gọi muội tới đây, cũng là vì các muội đều là nữ nhi, có đôi lời nàng khó nói với ta. Muội hãy khuyên bảo cho thật kỹ.”
Dứt lời, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội. Thích Tầm nắm tay Ngọc nương, khẽ hỏi:
“Tỷ thật lòng thích Lận đại nhân sao?”
Ngọc nương gật đầu không chút do dự. Thích Tầm thấy thế, trong lòng càng thêm bất an:
“Nhưng tỷ có nghĩ tới không, Lận đại nhân xuất thân thế gia, mà tỷ nay thân phận bấp bênh, theo hắn ắt chịu nhiều uất ức. Điều quan trọng nhất, là thân phận tỷ rất dễ lộ. Một khi người ta biết tỷ là nữ nhi họ Lục, đó chính là họa diệt thân. Tỷ không sợ ư?”
Ngọc nương đỏ mắt, run giọng:
“Ta sẽ giấu kín, tuyệt không để lộ. Uất ức ta không sợ, những năm qua ta chịu uất ức còn ít sao? Có thể muội đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-tac-kinh-hoa-bac-nguyet-te-yen/2888540/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.