Trần Thanh Sương không trả lời toàn bộ nguyên nhân. Cô cảm thấy dù sao mọi người cũng là bạn, nên hoà giải với nhau mới là cách tốt nhất.
“Tụ tập?”, Tôn Hàn ngẩn người, trong lòng cũng hiểu ra được lý do, bèn lắc đầu, “Thôi, hôm nay mình không có hứng”.
Không chỉ hôm nay, mà sau này cũng thế.
vietwriter.vn
Khi những người bạn cũ ấy bước chân vào xã hội phức tạp thì tất cả đều đã khác xưa rồi.
Trần Thanh Sương hiểu ý Tôn Hàn, bèn nhắn tin cho Trương Phong để truyền đạt lại lời anh.
Không đến một phút sau, chuông điện thoại của Trần Thanh Sương lại reo lên. Cô nhìn Tôn Hàn một cái rồi cúp máy.
vietwriter.vn
Vậy mà Trương Phong vẫn gọi không ngừng nghỉ.
Điều này khiến Trần Thanh Sương cảm thấy rất phiền. Tên Trương Phong này là keo dán sắt đấy à?
Ban nãy thì ra sức lấy lòng Cổ Ngọc Phong, bây giờ biết Tôn Hàn giàu có hơn thì lập tức mặt dày bám theo.
Trong cơn giận dữ, cô ấy quyết định tắt máy!
“Cuối cùng cũng được yên tĩnh!”, Trần Thanh Sương giơ hai tay ra, khoan khoái nói.
Tôn Hàn chỉ cười cười rồi đút hai tay vào túi, “Đi thôi, đi dạo thêm lát nữa rồi mình đưa cậu về nhà!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoa-ho-tang-long/460614/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.