Tôi biết đây là số phận rồi, tôi cũng chấp nhận số phận, thế nhưng trong lòng cứ luôn có một thanh âm nho nhỏ lên tiếng: thử một lần xem, phải thử một lần, đời còn dài, không thể cứ sống như vậy.
Sau khi Cố Thanh Thiên bỏ đi liền không liên lạc gì với tôi nữa. Niếp Niếp ngủ rồi, còn tôi vẫn thao thức nhìn bầu trời. Trời quang mây tạnh tôi không vui vẻ, mây đen mịt mùng tôi cũng chẳng thấy bi thương.
Hôm nay tôi đang ngồi đờ người trước cửa sổ sát đất, thì phía sau vang lên tiếng dì Trương.
“Bà chủ…”
Tôi rùng mình, vội vàng đứng lên: “Bác Điền…”
Điền Lam nổi giận đùng đùng nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, gan cô to nhỉ! Ngay cả tôi mà cô cũng dám lừa gạt!”
Nói xong bà ta xông tới trước mặt tôi, không đợi tôi kịp phản ứng đã tát cho tôi một bạt tai.
Mặt tôi nóng sực, dì Trương sợ hãi kêu lên, thấy dáng vẻ giận dữ của Điền Lam, tôi thở dài: “Bác Điền, bác làm gì vậy?”
“Con tiện nhân không biết xấu hổ, mang thai con của thằng khác mà dám tính toán đổ vỏ lên nhà họ Cố. Cô còn mặt mũi hỏi tôi làm gì à? Người đâu! Đến đây!!”
Điền Lam kêu to, hai người phụ trách trông coi ngoài cửa bước nhanh vào.
Điền Lam chỉ vào tôi hô: “Đem phá thai con đàn bà này cho ta! Đánh chết nó!”
Hai người kia ngơ ngác nhìn nhau.
Dì Trương vội vàng tiến lên khuyên: “Bà chủ, bà đang làm gì vậy? Không thể phá thai…”
“Không phải con cháu nhà họ Cố thì sao không thể phá? Phá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tinh-ngot-ngao/106371/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.