Hiểm cảnh, thất lạc, Vân Chỉ Phong, còn có tên dược liệu đột nhiên nhảy ra.
Tống Nam Thời vẫn cảm thấy cảnh này như đã từng quen.
Quen thuộc như là lịch sử tái diễn.
Tống Nam Thời suy nghĩ cả buổi, giây phút nào đó ngẩng đầu đối diện với Vân Chỉ Phong, đột nhiên ý thức được cảm giác quen thuộc này từ đâu tới.
Lúc trước bọn họ vào bí cảnh Bạch Ngô thất lạc với đám sư huynh, không phải gối đầu huynh cũng nhảy ra như thế à?
Thất lạc nơi hiểm cảnh giống nhau như đúc, ba người đồng hành giống nhau như đúc.
Thậm chí đến tên đương sự cũng là một loại, tất cả đều là dược liệu.
Tống Nam Thời: “...”
Có phải dược liệu các ngươi đều mê chơi một chiêu này không?
Không có chiêu nào mới mẻ hơn à?
Trước khi biến cố xảy ra, Tống Nam Thời chỉ hơi hoài nghi có phải dược liệu Quyết Minh Tử và dược liệu Quỷ Khanh này có vài liên hệ mờ ám nào không. Nhưng hiện giờ, Tống Nam Thời bắt đầu hoài nghi có phải Quỷ Khanh cùng Quyết Minh Tử xài chung một cái đầu không.
Đến cả cái miệng cũng không đổi.
Có lẽ ánh mắt Tống Nam Thời nhìn về phía Quỷ Khanh quá mức một lời khó nói hết, Quỷ Khanh đang diễn ngẩng đầu, dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Tống cô nương, trên người tại hạ có gì không ổn à?”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: “Không có gì, chẳng qua bỗng nhiên cảm thấy, Thành chủ Quỷ Khanh rất giống một người quen cũ của ta.”
“Ồ?” Quỷ Khanh bật cười, theo bản năng chạm vào mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597097/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.