Tống Nam Thời một lời khó nói hết đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn hắn.
Cuối cùng Vân Chỉ Phong cũng thoát khỏi sự đắm chìm trong những điều kỳ diệu của cuốn sách này, khi hắn vẫn còn chưa đã thèm thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nàng.
Động tác của hắn cứng đờ, chậm rãi, lặng lẽ muốn cất sách đi.
Tống Nam Thời: “… Ánh mắt ta rất tốt.”
Vân Chỉ Phong: “… Ta mới chỉ vừa xem qua thôi.”
Tống Nam Thời làm bộ tin lời nói dối của hắn.
Nàng một lời khó nói hết nói: “Vậy chàng đã học được gì từ quyển sách rồi?”
Vân Chỉ Phong thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Sau đó hắn nói: “Nàng vào đây.”
Tống Nam Thời muốn xem thử hắn muốn làm chuyện xấu gì, thật sự đi vào.
Sau đó thì thấy Vân Chỉ Phong đứng dậy, vừa bình tĩnh cất quyển sách kia vào nhẫn trữ vật, vừa nói: “Trong sách nói, để không bị bạn đời vứt bỏ, trên người của mình phải có đồ nàng ấy thích nhất, để nàng ấy không rời xa ngươi.”
Phản ứng đầu tiên của Tống Nam Thời là hỏi: “Đồ ta thích nhất? Tiền sao? Nhưng không phải tiền của chàng đều ở trên người ta rồi à?”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn vậy mà không có cách nào phản bác trong thời gian ngắn!
Thứ Tống Nam Thời thích nhất không phải tiền sao?
Cho dù sau khi gặp nàng, tính tình hắn có tốt thế nào, lúc này cũng bị chọc cười.
Mắt thấy nàng còn muốn lải nhải, Vân Chỉ Phong lập tức tiến lên, ấn gáy Tống Nam Thời để đầu nàng dựa vào ngực mình.
Vì thế Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597153/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.