Bởi vì câu “Xấu khác người” này, Tống Nam Thời rơi vào in lặng một lúc lâu.
Chu Trưởng lão cảm thấy phản ứng của nàng không đúng, phân biệt rõ một chút, hỏi: “Ông lão xấu mà ngươi hỏi có quan hệ gì với ngươi?”
Tống Nam Thời: “…”
Ông lão thì ông lão, tại sao ngươi còn phải thêm chữ xấu vào vậy?
Nàng một lời khó nói hết nói: “Đó là tiền bối dạy ta tu hành.”
Cho nên cho dù trong lòng ngươi cảm thấy xấu, cũng xin đừng nói trước mặt nàng, cảm ơn ngài!
Nhưng điểm mà Chu Trưởng lão chú ý rất lạ, nàng ta buột miệng thốt ra: “Đó là sư tôn ngươi? Đệ tử đẹp như ngươi mà bái sư tôn tàn tạ vậy sao? Mắt ngươi mù à?”
Tống Nam Thời: “…”
Thật tốt, ít nhất lần này không nói thẳng là “xấu”.
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Đầu tiên, ông ấy dạy ta tu hành, nhưng không phải sư tôn ta, tiếp theo, bởi vì ông ấy già nên mới có nhiều nếp nhăn thôi, chứ vẫn đẹp mà!"
Chu Trưởng lão trực tiếp bỏ qua nửa câu sau của nàng, nghe thấy ông lão không phải sư tôn nàng thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thật tốt quá!”
Sau đó quan tâm nói: “Vậy sư tôn ngươi có đẹp không?”
Tống Nam Thời nghĩ, nói thật: “Vẫn rất đẹp.”
Khó coi thì không thể làm nam chính truyện theo đuổi trả giá đắt được.
Chu Trưởng lão nghe vậy lại có vẻ không hài lòng, nói: “Có đẹp hơn ta không? Nếu sư tôn các ngươi không đẹp hơn ta, các ngươi gia nhập sư môn khác làm đồ đệ của ta thì sao?”
Tống Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597157/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.