Hai người đều choáng váng.
Nhưng Vân Chỉ Phong chỉ choáng váng một lúc thì tiếng chuông cảnh báo trong lòng kêu vang. Thấy nữ đệ tử kia lướt qua hắn rồi còn muốn vọt về phía Tống Nam Thời, hắn lập tức xoay người một cái cản ở trước người Tống Nam Thời, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì!”
Nữ đệ tử không thể không dừng lại, lại không trả lời Vân Chỉ Phong mà nhìn Tống Nam Thời ở phía sau Vân Chỉ Phong với vẻ chờ đợi.
Vân Chỉ Phong cũng lạnh lùng quay đầu lại, sâu kín nhìn nàng như là đang nhìn một nữ nhân cặn bã trêu hoa ghẹo nguyệt.
Da đầu Tống Nam Thời tê dại, có thế nào cũng không nghĩ tới chỉ ra cửa còn có thể gặp phải một nữ tu bách hợp (*).
(*) Nguyên văn姬仔 là một từ lưu hành trên mạng chỉ les (đồng tính luyến ái nữ).
Nàng chống lại tầm mắt của Vân Chỉ Phong mà không dám hé răng.
Nữ đệ tử kia thấy thế không khỏi u oán nói: “Tống tiên tử, ngài không muốn nhìn ta ư?”
Tống Nam Thời im lặng.
Nàng căng da đầu nói: “Vị cô nương này, xin tự trọng.”
Nữ đệ tử thấy nàng nói chuyện, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Ta họ Điền, Tống tiên tử có thể gọi ta là Điềm Điềm. Đương nhiên, nếu ngài gọi ta là Tiểu Điềm Điềm, ta cũng không ngại.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng không gọi nổi, chỉ có thể khách khí nói: “Điền cô nương.”
Nàng ló đầu ra từ phía sau Vân Chỉ Phong muốn nói chuyện với vị cô nương này một chút, nhưng mới ló đầu ra đã bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597191/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.