Thân thể Lăng Khiên vẫn còn rất yếu mặc dù nhiệt độ đã giảm đi. Trạng thái tinh thần của anh vẫn không được tốt, hai người ầm ĩ trong chốc lát, sắc mặt của anh đã trở nên trắng bệch. Sau khi rửa mặt xong, mẹ Đồng Yên đem cháo tới, nhưng mà khẩu vị Lăng Khiên ko tốt nên anh chỉ ăn hai miếng xong là đã đẩy hộp cơm ra, sau đó nằm lỳ ở trên giường thở gấp.
Đồng Yên đứng ở một bên không ngừng giúp anh lau mồ hôi trên trán, thấy môi anh mím mím, mắt cô lại đỏ lên.
“Có phải anh lại đau bụng hay không? Bác sỹ sẽ tới ngay thôi. Em xoa bụng cho anh nhé?”
Lăng Khiên lắc đầu, kéo tay cô xuống rồi nắm lấy, nhắm mắt lại không nói gì. Đồng Yên nóng ruột, cúi xuống hôn lên trán anh, rồi hôn lên mũi anh, cô đang định di chuyển xuống dưới thì nghe được mấy tiếng cười rầu rĩ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Yên đỏ lên, sau đó cô hôn nhanh một cái lên môi anh rồi đứng dậy, ngồi xuống một bên giường, giúp anh vỗ vỗ lưng.
Khóe miệng Lăng Khiên cong cong, thần thái tuy mỏi mệt nhưng mặt đầy ý cười. Trì hoãn một lúc, anh quay đầu nhìn Đồng Yên tủm tỉm mở miệng: “Chó con lại đây. Hôn lại một lần nữa đi.”
Đồng Yên tỏ vẻ giận dữ, bất mãn đập một cái lên lưng anh, nói nhỏ: “Anh mới là chó Nhật ý.” Nói xong thì bác sỹ đi vào phòng. Cô xuống giường, bàn tay nhỏ bé chà chà trán anh, lau sạch sẽ mồ hôi cho anh, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-anh-yeu-em/213631/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.