Lăng Khiên không hề chuẩn bị gì đã bị Tử Yên Nhi ôm chặt lấy, trố mắt ra vài giây rồi anh lập tức gạt mạnh tay cô ra, lui về sau hai bước. Trên mặt anh không có chút nào che dấu khiếp sợ cùng khốn hoặc, nhìn nước mắt cô tuôn rơi thì anh khẽ nhíu mày, mím chặt đôi môi nhìn cô thêm một lát, sau đó trực tiếp cất bước rời đi. Anh đi sát qua bên người cô mà không hề dừng lại liếc nhìn cô thêm một lần nào.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Đồng Yên, nụ cười trên mặt Tiếu Diệc Trần từ từ biến mất. Anh không có mở miệng, chờ đến khi Lăng Khiên rời đi mới lấy một điếu thuốc ra hút, xoay người đối mặt với biển rộng, thật lâu cũng không lên tiếng.
Đồng Yên nhìn thoáng qua Tử Yên Nhi vẫn đứng ở chỗ cũ, sau đó đi đến bên cạnh Tiếu Diệc Trần lẳng lặng nhìn về phương xa.
Sự trầm mặc kéo dài rất lâu, cuối cùng Tiếu Diệc Trần run rẩy tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn cô khổ sở cười cười: “Yên nhi, em đã yêu hắn ta tới mức này rồi sao? Kể cả ngày trước đối với anh, em cũng không hề có sự tin tưởng đến mức này.”
Hai tay Đồng Yên ôm lấy người, trên mặt nhàn nhạt ưu thương, cô vẫn như cũ nhìn phía xa xa nơi chân trời đen thẳm. Trên mặt biển rộng xa xa có một con thuyền nhỏ dập dềnh dập dềnh, ánh đền pha chợt lóe chợt tắt ẩn hiện trong đêm tối. Cảnh thật đẹp.
“Diệp Trần, sự tin tưởng của tôi không phải xuất phát từ việc tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-anh-yeu-em/213650/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.