Vào khoảng trung tuần* của tháng, gió lạnh đến tận xương, khí lạnh không ngừng ùa tới.
*Trung tuần: Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng.
Tuy Đông Lộ họ Đông nhưng cô lại chẳng thích mùa đông chút nào, cô rất sợ lạnh, trời sinh đã mang thể hàn, bất luận có mặc nhiều hay ít thì mùa đông đến, chân tay vẫn cứ lạnh băng.
Gần cuối kỳ, danh sách học sinh đi trao đổi với Nhất Trung đã được xác nhận, là hai người Đông Lộ cùng Thẩm Thần, học kỳ sau sẽ đưa tin tới Nhất Trung.
La Nhạc Phúc y như người mẹ già, vẫn mãi không yên tâm mà dặn dò bọn họ.
"Nếu không quen hoàn cảnh bên đó thì có thể trở về bất cứ lúc nào, Cửu Trung vĩnh viễn chào đón em."
"Cố gắng học tập, có cái gì không hiểu thì hỏi giáo viên, thật sự không được thì gọi điện thoại hỏi thầy."
"Còn có còn có, nếu có ai bắt nạt em thì phải nói cho thầy trước, thầy tuyệt đối sẽ chống lưng cho em!"
Những lời này, La Nhạc Phúc đương nhiên là nói với Đông Lộ, tận tình khuyên bảo nửa tiếng, chỉ sợ cô sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh của Nhất Trung.
"Dạ, em biết rồi." Đông Lộ nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Thần đút tay vào túi, nhàm chán đứng ở bên cạnh ngáp.
"Em nghiêm túc lại cho tôi!" La Nhạc Phúc nhìn sang hắn liền tức giận, lập tức thay đổi vẻ mặt, trừng mắt nhìn hắn.
"A." Thẩm Thần lười biếng đáp, đứng thẳng người, ngữ điệu lười nhác, "Bọn em đi được rồi sao?"
"Tôi còn chưa nói xong đâu! So với Đông Lộ, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-deu-nghe-em/110684/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.