Editor: Chanh
Cố Tần buồn cười nhìn qua cô, cuối cùng nghiêng người, để cho cô vào: "Được, em vào đi."
Mục Sở giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, mặt dày mày dạn đi vào.
Cố Tần đóng cửa, thấy cô trực tiếp đi ra ban công, anh hô: "Dừng lại!"
Mục Sở dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Sao ạ?"
Cố Tần đứng sau cửa nhìn cô, lời nói mang theo chút nghiền ngẫm: "Em không phải vào xem anh tắm sao? Chạy ra ban công làm gì?"
"À" Mục Sỡ khẽ xoa xoa chóp mũi, nghiêm túc thúc giục anh: "Vậy anh đi tắm nhanh đi, lát nữa em còn nhìn lén."
Cố Tần: "... "
Cô tiếp tục bịa chuyện: "Trước mắt em về phòng cái đã, rồi đợi lát nữa thần không biết quỷ không hay lén đi qua, dọa anh một cái, như vậy mới có không khí."
Cố Tần: "??"
Thấy cô vẫn tiếp tục đi ra ban công, Cố Tần bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo cô.
Xách cô như xách một con gà con đem về: "Cái miệng này của em đúng là cái gì cũng dám nói."
"Còn muốn có không khí?" Mắt phượng anh khẽ híp, trong con ngươi đen sẫm có in bóng dáng nhỏ bé của Mục Sở, "Anh thấy bây giờ cũng rất có không khí đấy."
"... "
Mục Sở vô tội nhìn anh, quyết định im lặng là vàng.
Cố Tần cũng không đùa cô nữa, khẽ nhíu mày, trên mặt không có chút ý cười: "Định trèo qua ban công?"
Nghĩ đến khoảng cách giữa hai ban công, anh nhìn cô, ánh mắt dần tối lại.
Lúc anh không cười nhìn rất nghiêm túc, khiến cho người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-dung-chay/2059924/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.