Editor: Chanh
Trong phòng học, Thẩm Diệp và Mục Sở vẫn đứng ở cửa ra vào từ đầu tới cuối, ai cũng im lặng không nói gì.
Vốn cho là đã gọi điện cho Hách Tinh rồi thì rất nhanh sẽ có người tới.
Ai ngờ đợi đã lâu mà vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Mục Sở khó khăn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, môi mỏng càng mím chặt.
Trong phòng học rất tối, cô có chút sợ hãi, mở đèn pin nãy giờ mới miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn một tí.
Thẩm Diệp cũng hơi mất bình tĩnh, nhìn về phía Mục Sở, do dự lên tiếng: "Cậu cảm thấy Hách Tinh đáng tin cậy sao?"
Mục Sở hơi ngẩn ra, không lên tiếng.
Cô và Hách Tinh cũng không tính là quen thuộc nên cũng không có cơ sở để nói cô ấy có đáng tin cậy hay không.
Chỉ là, cũng đồng ý với cô rồi, há nào lại nuốt lời?
Thẩm Diệp nói: "Tớ cảm thấy tâm tư cậu ấy rất nặng. Bình thường lên lớp luôn nhìn chằm chằm cậu hai lần, nếu như cậu đang học thì cậu ta sẽ rất khắc khổ. Đợt thi cuối kì năm mười một không phải Hách Tinh đứng thứ ba sao, tớ thấy, cậu ta như coi cậu thành mục tiêu của mình vậy."
Mục Sở nghe xong có chút ngoài ý muốn, hỏi lại: "Sao cậu biết?"
Thẩm Diệp lập tức bị nghẹn, hai bên tai nhất thời đỏ lên.
Cậu thường nhịn không được mà nhìn cô, ngẫu nhiên vài lần bắt gặp ánh mắt Hách Tinh nhìn cô, dù sao Hách Tinh cũng ngồi cùng bàn với cậu, phát hiện ra chuyện này rất dễ dàng.
Bất quá lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-dung-chay/2059948/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.