Trời ngả về chiều.
Cố Tích kéo Mục Sở ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, tâm tình phiền muộn: "Cậu ta một mực gọi điện thoại cho tớ, lúc đấy tớ có chút tức giận nên nói nặng lời, nào biết chuyện lại thế này."
Cô nhìn về phía Mục Sở, không biết nên làm thế nào mới tốt, lại cảm thấy hơi bực bội, "Tên Lộ Thương đó căn bản là không dám làm gì tớ, cậu ta vì chuyện này mà liều mạng với hắn sao? Bây giờ chuyện thành như vậy, bản thân bị thương thì không nói, còn bị yêu cầu nghỉ học, sao lại có người vừa ngốc vừa ngây thơ thế chứ?"
Mục Sở vỗ vỗ bờ vai cô an ủi: "Đừng tự trách, lúc ấy cậu cũng không biết tình huống thế nào mà."
Cô nàng suy tư, cho Cố Tích một đề nghị, "Nếu không, đi nhờ cậu của cậu giúp đỡ một chút, để Doãn Lê Hân không cần thôi học?"
Lời đề nghị này của Mục Sở khiến Cố Tích như bừng tỉnh: "Đúng nhỉ, trường này do cậu tớ quyết định, tớ đi qua bảo ông ấy để Doãn Lê Hân ở lại, hiệu trưởng cũng không dám nói nhiều."
Từ xa bỗng có chiếc cầu rơi xuống, Cố Tích đang muốn nhặt giúp, người kia đã chạy qua khom lưng nhặt lên.
Cố Tích cũng không để ý, cầm điện thoại gọi cho cậu mình, không nghe máy.
Cô thở dài, nói với Mục Sở: "Để lát về tớ tới nhà cậu cũng được."
"Tìm cậu của cậu vì chuyện Doãn Lê Hân, có thể ông ấy sẽ nghĩ cậu yêu sớm, thậm chí còn truyền đến tai ba mẹ với anh trai, thế mà cậu lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-dung-chay/2060055/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.