Người đàn ông làm cậu khóc, anh ta không xứng với cậu.
Cho tới bây giờ Cố Tích vẫn không nghĩ tới, lời này có thể được nói ra từ miệng Doãn Lê Hân.
Không biết vì sao, chóp mũi có chút chua xót.
Cô cười khổ, không tiếp lời.
Giống như Mục Sở nói, trước mặt anh Tu Lâm, cô đem bản thân đặt ở vị trí rất thấp.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với anh.
Anh là người sống dưới ánh đèn hào quang, còn cô thì chẳng là gì cả, vẫn còn nhỏ hơn anh nhiều như vậy...
Cô cúi đầu rầu rĩ đi lên phía trước, tùy ý đá cục đá dưới chân.
Ánh nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống, khiến chiếc bóng của cô bị kéo dài.
Doãn Lê Hân cũng không muốn nói mấy chuyện bực mình thế này, anh nhớ tới lời Tề Phóng nói: "Việc tôi nghỉ học, cậu đi tìm cậu của cậu à?"
Cố Tích ngừng đá cục đá dưới chân, nói: "Vốn là muốn nói. Nhưng lúc tôi tới nhà thì thấy cậu đang nói chuyện này với hiệu trưởng rồi, nên không đề cập nữa."
Nhắc đến đây Cố Tích cũng rất kinh ngạc: "Vì sao cậu tôi lại ra mặt thay cậu? Ông ấy biết cậu á?"
Doãn Lê Hân cũng không giấu diếm: "Quan hệ của tôi với Tần Hoài Sơ cũng giống như cậu với Mục Sở. Cậu nói xem, vì chuyện này mà tôi có thể nghỉ học?"
Cố Tích: "?"
Tần Hoài Sơ là con của cậu, em họ của cô, tuổi hai người không chênh lệch là bao.
Thằng em này còn rất có khí tiết, nói muốn tránh hiềm nghi nên kiên quyết không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-dung-chay/2060064/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.