Đã lâu Phương Đăng không trèo tường vào Phó gia viện, giờ đây tay chân không được lanh lẹ bằng trước kia nữa. Mấy hôm nay trời còn đổ mưa, lớp rêu dày cộp trở nên vừa ướt vừa trơn, chưa leo tới nơi, con bé đã xém chút ngã dập mặt.
Ban nãy nó gọi cửa, già Thôi miệng nói Tiểu Thất không có nhà, nhưng mắt lại lén liếc về vườn sau. Nó không ngốc, dĩ nhiên là hiểu được ý tứ người già thế nào.
Phó Kính Thù quả nhiên ở đó, giá vẽ được dựng bên miệng giếng từ bao giờ, mà vải căng hẵng trắng nguyên. Cậu ta tựa mình vào con hồ ly đá trong lụm cỏ rầm rì, chốc chốc lại thò tay dứt dứt mấy cọng cỏ đuôi chó.
“Nếu như cha anh vô lại như cha tôi, biết đâu anh sẽ không buồn đến thế.” Phương Đăng vắt vẻo trên đầu tường, phủi bùn đất trong tay nói.
Hắn nghiêng đầu ngó về phía âm thanh truyền tới, đáp với gương mặt vô cảm, “Câu an ủi của em chẳng ra làm sao.”
“Tôi không giỏi mấy việc này đâu.” Phương Đăng thừa nhận.
“Già Thôi nói với em à?”
Phương Đăng ậm ừ một tiếng cho qua chuyện. Nó không muốn nói ra, rằng mình biết tin dữ từ cái miệng hỉ hả của thằng nhóc Phó Chí Thời đầu tiên.
“Tôi cứ sợ anh trốn ở đây khóc nhè, may mà không phải.”
Phó Kính Thù ném cọng cỏ đuôi chó vừa nhổ lên về phía Phương Đăng, ai ngờ bị gió thổi ngược lại, cọng cỏ đậu dưới chân, “Xuống đây, con gái gì mà leo trèo như khỉ, chẳng ra làm sao.”
Phương Đăng nhảy đánh huỵch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoanh-lai-hoa-tro-tan/2504601/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.