Chiều, Phương Đăng ngồi trong phòng khách tầng hai của nhà họ Phó, ánh nắng từ ô cửa sổ chiếu vào, dát vàng chiếc bàn gỗ tếch ghép hoa. Những tia nắng đó chắc hẳn rất ấm áp. Ánh nắng mùa đông dễ khiến người ta trở nên uể oải, mặc dù nó ngồi ở nơi khuất ánh sáng.
Trên ghế sofa trừ nó, còn có Phó Kính Thù và một viên công an, lại thêm một người lạ ngồi ở ghế dựa phía đối diện. Gọi là người lạ cũng không hoàn toàn đích đáng, nếu nhớ không nhầm, Phương Đăng từng gặp người đàn ông này ở sân của cô nhi viện. Thật không ngờ đó lại là luật sư của nhà họ Phó.
Già Thôi chắp tay đứng phía sau Phó Kính Thù không xa, trên mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì như mọi khi. Viên cảnh sát to béo vừa thẩm vấn Phó Kính Thù, vừa cắm cúi ghi ghi chép chép. Vị luật sư họ Lục thi thoảng xen vào một câu, già Thôi đứng phía sau liền gật gù ra chiều tán đồng.
Phương Đăng không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu nó bị công an triệu đến thẩm vấn. Từ khi xảy ra chuyện đến nay đã một tuần trôi qua. Vết thương trên cổ nó đã đóng vảy, sợi dây thừng bị cởi bỏ khỏi tay Phó Thất từ lâu, nhưng vết tích xấu xí ở đó vẫn còn y nguyên.
“… Cậu cởi được dây trói, rồi nhặt bình rượu không lên, đập vào đầu ông ta, ông ta giằng lại chai rượu…”
Mấy câu nói của ông cảnh sát béo mập khoan thẳng vào tai Phương Đăng, lúc này đầu óc đang để đâu đâu. Nó nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoanh-lai-hoa-tro-tan/2504605/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.