Sau đó chúng tôi chuyển nhà nhiều lần, đồ vật mang đi ngày càng ít. Duy chỉ có bức tranh đó là mẹ không nỡ bỏ đi. Có một lần bác trai vô tình nhìn thấy bức tranh đó, bác trai nói: “Là Vân Hà vẽ.”
Vân Hà.
Mạc Vân Hà.
Chỉ một lần tôi đã nhớ kĩ cái tên này.
Sau vụ hỏa hoạn, tôi đi vào bãi phế tích kia, trong lòng cứ gọi mãi tên của anh. “Vân Hà…” Đột nhiên tôi hiểu ra, vì sao khi nhìn thấy anh trong lễ tang của bác trai lại giống như đã từng quen biết, bởi vì sáu năm trước chúng tôi đã từng gặp một lần ở Mai uyển phía sau núi. Tuy rằng ký ức mơ hồ, thế nhưng bức tranh hoa lê trắng nhạt này thì đã in dấu trong lòng tôi.
Lúc đó còn nhỏ, tôi không biết anh là ai. Sau đó biết được qua bác trai, anh là con trai thứ hai của nhà họ Mạc, cũng chính là con trai của ba tôi, Mạc Kính Trì, hóa ra chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ! Ngày tang lễ đó, anh và người anh họ Mạc Vân Trạch đã đưa tôi đến bệnh viện.
“Từ nhỏ thằng bé này đã thích vẽ.” Bác trai nói về anh như vậy.
Buổi tối hỏa hoạn đó anh đã đẩy tôi xuống ngưỡng cửa sổ. Tôi được cứu, còn anh lại bị chôn vùi trong biển lửa. Ngày hôm sau tôi đứng trước Mai uyển, nghe được tên của anh, một trong bốn người thiệt mạng.
Mỗi ngày tôi đều lưu luyến ở Mai uyển, nghe được đủ loại bàn tán của mọi người, bọn họ nói, đêm hoả hoạn đó người con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoanh-lai-thay-hoa-no/1984713/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.