Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi cô Lưu dẫn Phó Gia và Lạc Lạc lên lầu, bà lại vào phòng bếp nấu bữa tối.
Tâm trạng của bà rất tốt, còn ngâm nga vài điệu hát dân ca.
Chồng bà lén rời khỏi phòng bếp, đi tới phòng khách thì thấy Phó Gia đã quen thuộc chơi xếp gỗ với Lạc Lạc rồi.
Lạc Lạc rất thích chơi xếp gỗ, nhưng cậu bé lại không thích chơi cùng với ông nội.
Cậu bé chê tay chân ông nội chậm chạp, còn chê ông "độc đoán" cứ thích xếp gỗ thành hình ông muốn.
"Thầy Thang." Phó Gia chào ông, chồng của cô Lưu họ Thang, mấy năm nay Phó Gia đều gọi ông như thế.
"Ừm." Thầy Thang gật đầu với cậu, mặc dù ông không phải giáo viên, nhưng vẫn ra đủ dáng vẻ của một giáo viên.
"Chuyện của Lạc Lạc cô Lưu có nói với em chưa?"
"Nói rồi ạ." Phó Gia nói.
"Nếu thầy và cô đều tin tưởng em, Lạc Lạc cũng chịu đến chỗ em thì em sẽ cố gắng chăm sóc Lạc Lạc giúp thầy và cô Lưu."
Thầy Thang nghe cậu nói như vậy thì lập tức hiểu ngay vì sao vợ mình lại nhất định phải nhờ Phó Gia rồi.
Có lẽ Phó Gia thương hai vợ chồng cô đơn già cả này, không có con cái bên cạnh, muốn đi chơi mà không có ai giúp trông cháu còn phải nhờ đến người ngoài không thân không thích như cậu đây...
Thầy Thang thở dài, không làm hỏng ý định của vợ, mà là hỏi ý Lạc Lạc như đã định: "Lạc Lạc, con muốn ở cùng chú Phó một tuần không con?"
Lạc Lạc ôm gỗ xếp, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238781/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.