Người dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày hôm sau, Phó Gia ngủ đến trưa mới thức dậy.
Cậu hoảng hốt tưởng rằng mình ngủ gật trong giờ học, lập tức ngồi thẳng dậy.
Trong phòng chỉ có một người, cậu chống đầu, dần dần choàng tỉnh lại, cũng đã nhớ lại được từng lời mình nói tối hôm qua.
Cậu siết tay lại, đấm vào giường hối hận.
Sao Lục Tề An lại không có ở đây? Liệu có thấy cậu phiền không, không cần cậu nữa rồi sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Phó Gia nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tề An đi vào phòng ngủ, quần áo mặc chỉnh tề, như là đã đi ra ngoài.
"Thức rồi?" Hắn nói.
"Anh xin nghỉ cho em rồi, em cứ nghỉ ngơi tiếp đi."
Phó Gia thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: "Anh xin nghỉ bao lâu?"
Nếu xin nghỉ có nửa ngày thì bây giờ cậu phải chuẩn bị về trường rồi.
"Xem em muốn nghỉ bao lâu." Lục Tề An ngồi bên cạnh cậu, nhìn hai bàn tay siết thành nắm đấm của cậu, nói.
"Nếu tối qua em nói muốn ở nhà ôn tập là nghiêm túc thì có thể xin nghỉ dài hạn."
Phó Gia hơi lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Tối qua cậu đã nói quá nhiều lời thiếu suy nghĩ, cậu phải thể hiện như một người trưởng thành hơn, nói trước với Lục Tề An là cậu sắp tới, rồi mời hắn đến bên sofa, rồi nói theo thứ tực mạch lạc từng việc nguyên nhân kết quả thật rõ ràng.
Nhưng cậu đã không như thế, ba giờ sáng cậu chạy đến làm phiền giấc ngủ của Lục Tề An như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238793/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.