Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi biểu diễn xong, Phó Gia và bốn người còn lại cùng nhau xuống sân khấu, tay chân đều run rẩy không ngừng.
Cậu quá hồi hộp, lúc vừa đứng trên sân khấu không chỉ toàn thân đều run mà trong đầu còn trắng xóa hết cả.
Cậu nhìn xuống hàng ghế khán giả tìm hình bóng của Lục Tề An như đang cầu cứu, nhưng ở dưới toàn là người với người, nhìn tới mức chóng mặt, trái lại càng làm sự hồi hộp của cậu tăng thêm.
Sau đó cậu nghĩ tới lời hứa Lục Tề An sẽ luôn luôn nhìn cậu cậu mới dần tìm lại được sự bình tĩnh.
Họ đến hậu trường thay quần áo, Đại Đầu vừa thay đồ vừa nói: "Tôi đói muốn chết luôn rồi, lúc trên sân khấu không thấy gì, vừa xuống tới nơi đói muốn mềm chân luôn."
Sợ ăn no quá sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả biểu diễn, năm người họ đều không ăn tối, chỉ ăn vài miếng bánh lót dạ mà thôi.
Vốn dĩ Phó Gia không thấy đói, nghe Đại Đầu lẩm bẩm xong mới nhận ra.
Một nam sinh ở đó vừa cười vừa nói: "Đói thật sự, dạ dày bắt đầu cồn cào rồi.
Có điều giáo viên ngữ văn tốt bụng thật, còn mời tụi mình ăn tối."
Vừa nghe đến đây thì Phó Gia và Đại Đầu đều ngẩn người ra.
Chạm vào hai đôi mắt ngờ vực của họ, nam sinh vỗ đầu nói: "Đúng rồi, lúc nãy thầy nói chuyện này các cậu đi thay đồ mất rồi, là vầy, thầy dạy văn thấy tụi mình chưa ăn tối nên thấy tội nghiệp, nên đặt bàn ở quán ăn ngay cổng trường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238813/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.