Người dịch: Tồ Đảm Đang
Thứ hai khi đến lớp, Phó Gia gặp Sầm Mộng Kha ngay trong lớp học.
Đối phương cũng nhìn thấy cậu ngay, cách cả một lớp học vậy mà la lên: "Phó Gia!"
Phó Gia nhíu mày lại không để ý cô ấy, cứ đi tiếp về chỗ của mình.
Sầm Mộng Kha đi lại gần trách móc lớn tiếng: "Hôm qua suýt nữa cậu hại chết tôi rồi đấy."
"Tôi chẳng có cái khả năng đó đâu." Phó Gia nói.
"Cô che mất ánh sáng rồi, giờ tôi muốn học bài."
Sầm Mộng Kha chậc chậc chế giễu: "Đừng có làm ra cái kiểu học kinh ngoan thế, tôi xem thành tích của cậu rồi, học ở đây mà cũng xếp hạng thấp vậy được, mắc cười ghê."
Cô gái nhắc gì cũng được, nhắc tới thành tích là chọc cho Phó Gia nổi đóa lên.
Cậu quăng ba lô lên bàn, nói: "Chẳng liên quan đến cô."
Sầm Mộng Kha không hề hết hồn miếng nào luôn, trợn mắt lên: "Tôi không cần biết cậu và Lý Thấm Hòa có xích mích gì, dù sao thì anh ta bảo tôi tới đây bảo kê cậu, cậu là đàn em tôi rồi đó, đàn em sao dám mặt lớn mặt nhỏ với đại ca vậy hả, xin lỗi mau lên!"
Phó Gia mím môi lại không nói gì.
Sầm Mộng Kha làm cậu hơi không biết đối phó thế nào.
Sự lưu manh của Lưu Thành Lưu Đức thì cậu phải đánh lại chửi lại, không cần có bất cứ gánh nặng tâm lý gì, muốn chơi kiểu nào thì chơi kiểu đó.
Nhưng Sầm Mộng Kha là con gái, mà mở miệng ra là đòi bảo kê cậu, cậu phải làm sao đây?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238874/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.