Bùi Tố không để tâm:
“Để bách tính an cư lạc nghiệp là bổn phận của người làm quan. Cô nương yên tâm, về sau cứ bày hàng ở đây, sẽ không ai gây khó dễ cô cả.”
Đôi mắt ta sáng rỡ lên.
“Thật ư?!” Ta xúc động đến mức nắm tay hắn, “Ta thật sự có thể ở lại đây sao?!”
Chỉ cần có thể ở lại, việc theo dõi hắn nhất định không thành vấn đề.
Bùi Tố bị ta nắm tay đến mức sững người, từ cổ tới mang tai đều đỏ ửng như cháy.
“Ừm... Ừm,” hắn vội quay mặt sang hướng khác, mi mắt run bần bật như bị gió thổi, “tất nhiên là thật...”
“Cảm ơn ngươi!”
Ta buông tay ra, từ trong tấm vải bông lấy ra một cái bánh nóng hổi đưa cho hắn.
“Cầm ăn đi! Không lấy tiền đâu!”
Hắn ngây ngẩn nhìn cái bánh một lúc lâu mới phản ứng lại, khẽ đáp:
“Đa tạ.”
“Khách sáo gì chứ!” Ta tâm trạng rất tốt, hào sảng phất tay:
“Rảnh rỗi thì ghé chơi nha!”
Bùi Tố cầm cái bánh, dáng vẻ như hồn vía lên mây mà rời đi.
Tên tuỳ tùng quay đầu lại, lườm ta như muốn đ.â.m chết, bắt đầu đau đớn kể lể với chủ tử hắn về việc ta khả nghi ra sao, bán hàng ở đây nguy hiểm thế nào.
Nhưng ta nhìn là biết, Bùi Tố chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Bởi vì hắn vừa đi được mấy bước, đã vội vàng quay trở lại.
Lông mi hắn run rẩy, nhìn ta dè dặt hỏi:
“Chưa thỉnh giáo quý danh cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bat-toai/2773375/chuong-2.html