Xem ra... không còn gì cần hỏi nữa.
Thiên Hương Lâu cũng khỏi phải tới.
Ta đang suy tính nên kiếm cái cớ nào, thì Lung Sương vẫn còn nhìn ta đầy lo lắng.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều. Ta cảm thấy tam hoàng tử điện hạ đối với ngươi… cũng không phải hoàn toàn vô tình.”
“Ta biết mà,” ta nói, “cho nên ta càng phải cố gắng báo đáp ngài ấy.”
Lung Sương muốn nói lại thôi.
Một lát sau, nàng chỉ nói:
“Thôi, chuyện nhà người khác, ta không tiện can dự.”
Nói đoạn, nàng nhìn quanh rồi dừng ánh mắt tại một cửa hiệu vải vóc ven đường.
Ta còn chưa hiểu gì, đã bị nàng kéo vào.
Nàng ghé tai nói nhỏ với bà chủ, bà ấy bèn đi vào trong lấy ra một bộ sa y.
Một bộ xiêm y đỏ thẫm, mỏng nhẹ như khói, điểm xuyết chỉ kim và châu ngọc tinh xảo, lấp lánh rực rỡ ngay cả trong ánh sáng mờ.
Nàng trịnh trọng trao bộ y phục ấy cho ta.
Ta chưa rõ dụng ý, chỉ thấy Lung Sương nắm lấy tay ta, mắt rưng rưng:
“Ngọc Toái, thân là nữ nhi, sống trên đời này thật sự trăm ngàn khổ sở, chẳng mấy ai có lựa chọn. Cho nên... bất kể ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ không trách ngươi.”
“Nửa đời ta đã lạc vào vực thẳm, chẳng còn đường ra. Nhưng ngươi không giống ta.”
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vành tai ta.
“Tai ngươi… đã khá hơn chưa?”
“Đừng lo, khỏi lâu rồi. Chỉ là thỉnh thoảng hơi ù.”
Nàng gật đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bat-toai/2773379/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.