"Thiển Ý các, Thiển Ý các..."
"Tình cạn nghĩa cũng bạc, Bệ hạ lại nhẫn tâm với ta đến vậy." Trịnh Mỹ nhân tuyệt vọng nhìn mỗi một cái bàn, mỗi một chiếc ghế trong Thiển Ý các.
Nơi đây đã vắng hơi người từ lâu, dù có quét sạch sẽ cỡ nào cũng vẫn còn mùi nấm mốc quẩn quanh trong không khí.
"Nương nương." Bạch Thược đưa tay đỡ bà ta.
"Câm miệng!" Trịnh Mỹ nhân tát nàng ta, trừng đôi mắt đỏ au, "Mỹ nhân sao có thể xưng nương nương, ngươi muốn hại ta c.h.ế.t có đúng không? Các ngươi đều muốn hại ta!"
"Các ngươi đều muốn hại ta, đúng thế, các ngươi đều muốn hại c.h.ế.t ta..." Bàn tay Trịnh Mỹ nhân run run, bà ta ngồi vào ghế, "Ngay từ nhỏ, mấy người các ngươi đã muốn hại ta chết."
Bà ta cắn móng tay, nhớ lại những chuyện thuở bé, dần dần bình tĩnh trở lại.
Không được hoảng, không được hoảng, chuyện này vẫn chưa đến mức xấu nhất.
Bà ta còn có Diên Trạch.
Đúng thế, bà ta vẫn còn Diên Trạch.
Hai mẹ con Tề Quận vương liên tục bị giáng tước vị khiến các đại thần trong triều vô cùng bất ngờ.
Nhưng bọn họ chưa kịp mở miệng cầu tình cho Tề Quận vương thì Bệ hạ đã ban chỉ, thu hồi tước vị của nhà ngoại Tề Quận vương, nam nữ trưởng thành của Trịnh gia đều bị tống vào đại lao.
"Bệ hạ." Dưới ánh mắt của mọi người, Tôn Nghi Thuần - gia chủ của Tôn gia bước ra khỏi hàng, "Không biết Trịnh gia đã phạm phải tội gì?"
"Mưu hại huyết mạch hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung-mong-phien-boi/1730228/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.