- Vừa đúng lúc, em cũng vừa nấu cơm xong, chị đi rửa tay rồi ăn cơm.
Cố Hiểu Mộng đi đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, nhận lấy túi xách của Lý Ninh Ngọc đặt qua một bên.
- Hôm nay đi lồng tiếng có mệt không?
Lý Ninh Ngọc rửa tay, từ trong phòng vệ sinh đi ra thuận miệng hỏi một câu. Lý Ninh Ngọc kéo ghế ở đối diện Cố Hiểu Mộng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
- Không mệt, đây cũng không phải lần đầu tiên em tự lồng tiếng.
Cố Hiểu Mộng lấy chén cơm đưa cho Lý Ninh Ngọc.
- Khi nào phim được công chiếu?
- Em cũng không biết, có lẽ là sẽ công chiếu vào Quốc Khánh.
Cố Hiểu Mộng gắp thật nhiều thức ăn cho Lý Ninh Ngọc, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
- A, vợ, hôm nay đi lồng tiếng em gặp Tô Vũ.
- Hửm, gặp nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, không cần đến mức chút chuyện nhỏ này cũng phải báo cáo với mình chứ?
- Cô ấy mời em ăn cơm nhưng em không đi. Em ngoan ngoãn trở về làm cơm tối cho chị nè.
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, mặt đầy vẻ muốn được khen ngợi.
- Hưmm, chẳng lẽ đây không phải là chuyện nên làm sao?
Lý Ninh Ngọc nhướng mày nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, em muốn được khen tôi chính là không khen, biết thân biết phận là chuyện đáng tuyên dương sao?
Không nhận được khen ngợi như mong muốn, Cố Hiểu Mộng có chút chưa hài lòng bĩu môi, trong đầu nghĩ Lý Ninh Ngọc thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-cam-co-tung/546195/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.