- Chị phạt em lâu hông?
Cố Hiểu Mộng lập tức giả vờ làm ra bộ dáng cô vợ nhỏ đáng thương. Trong đầu nghĩ, rõ ràng là sáng hôm qua chị làm em trước. Chỉ cho châu quan phóng hỏa, bách tính không được đốt đèn! Nhưng mà trong lòng chỉ dám phàn nàn đôi câu, cô cũng không dám thể hiện ra. Dẫu sao chọc giận Lý Ninh Ngọc thì cuối cùng người chịu sai cũng là mình.
- Xem biểu hiện của em đi!
Lý Ninh Ngọc rút khăn giấy ưu nhã lau miệng sau đó đứng dậy trở về phòng. Cùng lúc, Cố Hiểu Mộng nghe tiếng khóa cửa. Đây thật sự không phải là tổn thương lớn, mà là làm nhục cực mạnh!
Khóa cửa là có ý gì? Đề phòng mình? Chúng ta hình như là hợp pháp đó!!!
Trong lòng Cố Hiểu Mộng ủy khuất đủ điều cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài. Đứng dậy cầm lấy chén đũa Lý Ninh Ngọc đã ăn xong vào bếp rửa.
Rửa chén xong Cố Hiểu Mộng đi đến phòng ngủ gõ cửa một cái.
- Vợ ơi. Em đi phòng khách ngủ nha...
Cố Hiểu Mộng ôm một tia hi vọng cuối cùng, nhưng mà bên trong truyền ra lại một tiếng "biết rồi" của Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng giống như quả bóng da xì hơi vậy, xoay người đi về phía phòng dành cho khách. Nhưng mà chưa đi được hai bước thì dừng lại, xoay người trở lại cửa phòng ngủ.
- Vợ. Ngày mốt em đi quay phim, ít nhất hai tháng không về được. Chị nỡ nào để em một mình phòng không gối chiếc sao?
Vốn là Cố Hiểu Mộng định nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-cam-co-tung/546246/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.