Trong khoảng thời gian Lý Ninh Ngọc rơi từ trên nóc toà nhà xuống, đầu óc cô giống như một thước phim chiếu lại, rất nhiều hình ảnh xuất hiện. Cố Hiểu Mộng cảm nhận được dường như có một luồng không khí đang quấn chặt lấy họ, tốc độ rơi cũng chậm lại. Cố Hiểu Mộng mở to mắt, theo bản năng nhìn lên bầu trời, trên đám mây có hai người xuất hiện, Cố Hiểu Mộng cũng không xa lại gì, thậm chí có thể nói là người quen cũ, hai vị thượng thần, một vị phụ trách gió, một vị phụ trách mưa.
- Dương thọ của hai người chưa tận, Cố Mộng, sau này đừng quên trả lại cho tỷ muội bọn ta một ân tình.
Hai giọng nói như tiếng chuông gió lanh lảnh, vừa có chút dị dỏm lại có chút trêu chọc, truyền vào tai Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng cúi đầu nhìn Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhắm mặt lại vẻ mặt đau đớn, Cố Hiểu Mộng ôm Lý Ninh Ngọc thật chặt.
- Không sao, chúng ta không ai phải chết!
Cố Mộng thì thầm vào tai Lý Ninh Ngọc, nhưng giọng nói bị chìm ngập trong luồng gió. Hai người cùng nhau rơi xuống trên đệm khí cứu hộ của đội phòng cháy chữa cháy.
Dường như Lý Ninh Ngọc có một giấc mơ dài, trong mộng cô đứng bên cạnh một người đàn ông nhìn Cố Hiểu Mộng mặc Hoa phục màu đen ngồi ở một góc, ánh mắt cô vẫn nhìn theo Cố Hiểu Mộng, nhưng mà từ đầu đến cuối Cố Hiểu Mộng không liếc nhìn cô một cái.
Chuyển cảnh, cô mặc một bộ chiến bào cổ đại màu trắng, ngồi trên lưng ngựa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-cam-co-tung/546400/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.