- Làm gì mà em phải trưng ra cái bộ mặt bí xị này hả? Làm vợ anh khiến em khó chịu thế cơ à? Như Phong ghé tai nàng thì thầm.
- Xí, Hạ Dương nghiến răng ken két, nắm tay hăm dọa, biết điều thì anh im mau đi, còn lải nhải nữa là cho ở nhà đó.
- Haiz.. Như Phong nhún vai bất lực thở dài, tập trung lái xe nếu ko sẽ bị nàng cho “rớt đài” thì thảm hại lắm nha.
Hôm nay là chủ nhật, Như Phong chàng phải nhận nhiệm vụ chuyên chở 2 cha con nàng lên Phú Thọ. Nói xa cũng ko đến mức xa lắm nhưng vẫn phải đi từ sớm cho thong thả, có lẽ như vậy mà mặt nàng mới ỉu xìu chăng?
Hạ Dương ngồi băng ghế trên, qua kính chiếu hậu nhìn đến mặt ông Kim đang nhắm mặt nghỉ ngơi phía sau, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng khinh bỉ.
Rốt cuộc đây thực sự là bố nàng hả? Con người sao có thể vô tình tàn nhẫn như ổng? Đời ông phải trải qua bao nhiêu người đàn bà mới yên ổn đây?
Ban đầu định nghe lời mẹ, ko để cho bố nàng cùng đi đâu, nhưng tại Như Phong khuyên tới khuyên lui, nói đi nói lại nàng mới chấp nhận.
Nói thực, với 1 người đã thốt ra lời “bà lo việc nhà bà, việc nhà tôi tôi tự lo ko cần mượn tay bà…”, thì còn đến thăm bố vợ ốm nằm đấy làm gì?
Nàng mặc dù chưa kết hôn, chưa va chạm cuộc sống vợ chồng nhưng nàng cũng biết đến câu “trai lo nhà vợ, gái lo nhà chồng”, còn bố nàng vì sao lại nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-em-la-cua-anh/2192148/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.