Keng!!!!
Tiếng chùm chìa khóa rơi xuống nền xi măng lạnh lẽo, khô khốc vang lên trong đêm tối.
Chỉ có điều, Hạ Dương nàng ko hề nghe thấy thanh âm ấy, nàng đứng bất động nhìn chằm chằm vào người hàng xóm nhà mình.
“Anh mặc áo khoác màu đen, quần jean xanh nhé, đầu đội mũ lưỡi trai đỏ nhé” Câu nói ấy… bất chợt hiện lên trong đầu.
Con người này… chẳng lẽ là trùng hợp?
Trùng hợp đến kì lạ.
Nàng vô phương nghĩ Như Phong chính là anh ấy, chỉ đứng lặng yên đó mà ko nghĩ đến việc nhặt chùm chìa khóa của mình lên, miệng lắp bắp:
- Th..ầy..yy, thầy…!
- Dương!
Như Phong đã có ý đến gần nàng, một tiếng gọi Dương trầm ấm khiến nàng giật mình.
Chưa bao giờ, thầy ấy gọi tên mình như thế.
Ngày đầu tiên vào lớp, chẳng đã bắt nạt mình, buộc mình phải xưng tên Hạ Dương hay sao?
Nhưng mà, để ý chuyện đó làm gì, thầy ấy đã chào mình như vậy, ko nên đáp lại sao?
- Dạ, em chào thầy! Nàng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chào lễ phép. Thầy vừa đi chơi với lover về đấy à? Nàng ngẩng đầu cười thật tươi, cố gắng gạt suy nghĩ 2 người đó là 1 một ra khỏi đầu, nhân tiện dùng giọng hài hước trêu thầy giáo của mình.
Như Phong nhìn nàng trong chiếc áo vàng, một cái mũ hồng, cái khăn quàng lụa đen mềm mại, ánh mắt thoáng tia khó hiểu, rõ ràng là nàng ấy đã chuẩn bị để đến Dâu Tây, sao mình lại ko gặp?
Như Phong cũng ko đưa ra đáp án cuối cùng cho nghi hoặc của nàng, tay bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-em-la-cua-anh/2192197/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.