- Vì sao em phải lảng tránh anh Phong vậy? Cùng nàng ngồi trên thềm tường hoa, thật sự hiếu kì nha.
- Dạ! Có 1 số sự cố nho nhỏ thôi ạ. Nàng cố gắng giảm nhẹ ham muốn tìm hiểu của Như Tùng.
- Chuyện nhỏ đến nỗi phải tránh mặt nhau sao? Anh tò mò muốn biết là gì lắm a. Nói mau đi. Như Tùng hối thúc nàng, đẩy nàng vào thế bí.
Dù sao cũng là em trai của cáo già, làm sao nàng có hi vọng trốn thoát được đây?
- Buổi trước vô tình em và đứa bạn nhìn thấy thầy ấy mình trần như nhộng thôi chứ có gì đâu.
Nàng nói là có thật chứ ko phải dối trá nha!
Bất quá thay đổi 1 chút mà thôi.
- Xua xua tay, ko phải như anh nghĩ đâu, nhìn đôi mắt sau cặp kính như muốn lồi ra, cằm rớt xuống đất, nàng vội vàng giải thích, chỉ là nửa trên thôi, cái gì cần che cũng che cả rồi.
Vậy mới biết sức mạnh của ngôn ngữ a, từ giờ rút kinh nghiệm ko nên sử dụng so sánh quá ư sinh động ha.
- Gật gù, chỉ có vậy thôi sao? Thế mà cũng phải tránh mặt à? Mắt liếc nàng ẩn ý, tay cũng chạm vào người ta rồi kìa.
( A, xem lại mình xem rồi hãy để ý người ta chứ huynh ơi. huynh chẳng ôm nàng ấy rồi đó. hehe. diện tích tiếp xúc: Phong ca = Tùng huynh. Mà hình như huynh còn hơn người ta 1 cái hôn má a?)
- Tụi em ngại mà, dù gì cũng là thầy giáo, bạn em cũng như em thôi, người ta là gái 18 thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-em-la-cua-anh/2192280/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.