Thơ thẩn ngẩn ngơ đạp xe trên đường, nàng là đang suy nghĩ miên man a.
Ủa, Phanh!
- Bố! Bố đứng đây làm gì thế?
- Ah, con gái đi học về rồi ha? bố đang đợi chị Thu rồi cùng ra Nhà văn hoá, xe mẹ con đi rồi mà.
- Vậy hả, con tưởng bố muốn mua gì,
- Mà mẹ con điện về kêu hiện đang có khách, mẹ ko về nấu cơm được, thức ăn bố đã mua rồi, con về chuẩn bị nha. Ông Kim cẩn thận dặn dò.
- Dạ con biết rồi. Đưa mắt về phía người nào đó, chị Thu ra rồi kìa, bố đi đi.
- Ừ, bố đi nhé. Dứt lời tiến lại chiếc xe cùng người phụ nữ tên Thu đi mất.
Chị Thu là bà chủ của cửa hàng tạp hóa tại nhà, khá trầm tính, ít nói.
Chính nàng dù cùng 1 khu phố nhưng cũng chẳng bao giờ nói chuyện với chị ấy nhiều.
Từ ngày chồng chị là anh Tiến qua đời do 1 tai nạn, để lại 2 đứa con nhỏ, chị đã thực sự suy sụp tinh thần rất nặng.
Bố nàng là người đã thăm hỏi, động viên chị tham gia sinh hoạt văn nghệ để vơi bớt nỗi đau.
Trong mắt nàng, người phụ nữ đó là người vợ chung thuỷ, hết lòng vì gia đình, ko có lí nào lại có quan hệ 3 lăng nhăng như Thùy Dương nói được.
- Ủa, giấy gì đây?
Cầm tờ giấy được gấp cẩn thận, gọn gàng nơi khe cửa, Hạ Dương từ từ mở ra.
Trời ạ!
Tưởng lại có giấy mời chứ, sợ quá a!
Chỉ là bố nàng để lại lời nhắn dặn chuyện cơm nước thôi.
Chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-em-la-cua-anh/2192283/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.