Cố Hiểu Mộng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên người cũng không còn chút sức lực nào.
Thật ra, cho dù Cố Minh Chương không nhốt nàng lại, sợ là nàng cũng không có sức ra ngoài lăn lộn.
Vết thương nơi phần bụng bị rách ra, còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng, ngay hôm về nhà đã bị nhiễm trùng, nhưng Cố Hiểu Mộng lại giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm để ý đến nó.
Nếu không phải miss Triệu cẩn thận chăm sóc, thay thuốc, sợ rằng Cố Hiểu Mộng cũng sẽ không chống đỡ được.
Bây giờ, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là tin tức của ba mình.
Tin tức của cô...!Thật ra, cho dù đến mức như thế này thì cùng lắm cũng chỉ là chết thôi.
Người của thời đại này, cái chết sợ là thứ không đáng nhắc đến nhất.
Nhưng nàng vẫn sợ bản thân bị bỏ lại.
Tình huống lần này khác với lúc trước, lần trước nàng hoàn toàn không biết gì cả, mơ mơ hồ hồ tiễn đưa cô.
Nhưng lần này, kí ức cuối cùng của nàng vẫn vậy, có lẽ không còn sức chống đỡ nữa.
Lỡ như cô còn sống, Cố Hiểu Mộng không muốn bỏ lại một mình cô.
Nàng biết cảm giác bị bỏ lại là như thế nào.
"Chắc chắn chứ?" Cố Minh Chương hỏi.
"Chắc chắn, còn sống! Nhưng mà bị thương rồi, chẳng biết tại sao người Nhật Bản lại đang dốc sức cứu chữa, có vẻ đã cứu được rồi!"
"Được..." Trái tim của Cố Minh Chương lập tức thả xuống.
Còn sống là được rồi.
Cố Minh Chương bước vào phòng của Cố Hiểu Mộng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-mong-cp-kinh-qua-nam-thang/2286339/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.